Trang chủ Review TruyệnReview Nóng Bỏng

Review Nóng Bỏng

review-nong-bong

Tác giả: Mạn Lâm
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Gương vỡ lại lành, H văn, Ngọt sủng, 1v1.
Tình trạng: Hoàn edit (30 chương + 2 phiên ngoại)
Editor: Kiera
Reviewer: Mộ – Phường Hoan Ca
Poster: LV

Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/nong-bong/

Trước khi nhảy hố mình những tưởng đây sẽ là một câu chuyện tràn đầy sắc tình, nhưng hai tiếng “Nóng Bỏng” và phần giới thiệu đính kèm H văn đều là lừa đảo, cảnh H ít đến đáng thương nhưng mình không hề cảm thấy hối hận khi đã đọc nó. “Nóng Bỏng” là một bộ truyện vô cùng xuất sắc, ít nhất thì đối với mình nó là như vậy.

Có người nói cửu biệt trùng phùng là kinh hỉ nhưng khoảnh khắc gặp lại nhau sau bảy năm xa cách Mạnh Phù Sinh chỉ cảm thấy cực kỳ bất lực, cô gái mà anh cưng chiều hết mực bây giờ lại đang sống một cách chất vật trên một mảnh đất hoang vu hẻo lánh, đến một bóng người cũng không có. Anh không hiểu đến tột cùng cô vì cái gì mà thà sống như vậy cũng không muốn ở lại bên cạnh anh.

Bảy năm trước, Mạnh Phù Sinh vẫn chỉ là một thằng nhóc nghèo nàn với đôi bàn tay trắng, tất cả những gì anh có chỉ là một trái tim luôn hướng về cô, anh thâm tình đến mức khiến mình cảm thấy cực kỳ đau lòng. Anh đã từng là một người rất kiêu ngạo nhưng khi cô rời đi, anh lại rũ bỏ tất cả tôn nghiêm để cầu xin cô ở lại. Năm ấy, trời mưa tầm tã, Mạnh Phù Sinh say rượu, nghẹn ngào nói một câu: “Cô ấy không cần anh nữa rồi”, nhưng dù thế nào thì trong thế giới của anh cũng không thể thiếu đi một Diêu Đình, cho dù cô đi con đường nào, lựa chọn ra sao, không cần biết là bao lâu, cho dù có là tận thế, chỉ cần cô không còn muốn trốn, anh vẫn luôn ở tại nơi ấy chờ cô trở về.

Diêu Đình được gán cho cái mác là tiểu thư nhà giàu, nhưng đâu ai biết cô đã phải sống khổ sở ra sao. Mạnh Phù Sinh là tia sáng dẫn lối cho cô đến với thế giới tươi đẹp này. Tình yêu của Diêu Đình không điên cuồng như tình yêu của Mạnh Phù Sinh nhưng lại âm ỷ chảy trong từng giọt máu, thấu tận tim can. Nếu có ai đó muốn làm hại tới Mạnh Phù Sinh, cô sẽ dùng tất cả thủ đoạn để người đó chết không tử tế. Đừng ai hỏi tại sao yêu thương nhiều như vậy mà Diêu Đình vẫn nhẫn tâm rời khỏi anh, hãy đọc đến cuối cùng để tự mình cảm nhận. Mình rất khâm phục sự dũng cảm của Diêu Đình, có thể cùng người mình thương nói lời từ biệt, không biết ngày trở về, không mong anh tìm kiếm, chỉ nguyện cho anh tiền đồ như gấm, bình yên vô sự, năm tháng bình an.
Hai người họ đều có một quá khứ bi thương, họ tự cứu rỗi lấy nhau giữa những nốt thăng trầm trong một tuổi thơ đầy bất hạnh. Họ luôn không ngừng tìm kiếm một ngôi nhà bình yên thuộc về chính họ, cùng nhau thắp sáng một thế giới ảm đạm không hề có sức sống, bầu trời năm ấy vì có anh mà thêm xanh, khoảng thời thanh xuân vì có em mà thêm tươi đẹp.

Nhưng trong cuộc sống không phải tình yêu nào cũng trọn vẹn, không phải tình yêu nào cũng được đền đáp, giống như tình yêu của Cung Quan Dương dành cho Diêu Đình vậy, việc thầm thương trộm nhớ một người cũng giống như cách một loài rêu mọc ở nơi tối tăm không được ai biết đến nhưng vẫn luôn luôn tươi tốt. Anh là người quen biết Diêu Đình trước và cũng là người yêu thương cô trước nhưng lại không thể có được trái tim của người mình thương, tình yêu của anh kết thúc vẻn vẹn chỉ với bốn từ “Tạm biệt, Diêu Đình”. Hỡi những người đang cố gắng vì một tình yêu không thuộc về mình, đừng nên cố níu kéo những gì ngoài tầm với, mây của trời cứ để gió cuốn đi…