Trang chủ Review TruyệnReview Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Review Nguyễn Trần Ân Tĩnh

review-nguyen-tran-an-tinh

Tác giả: Lã Diệc Hàm
Thể loại: bối cảnh Hồng Kông những năm 90, ngược, HE
Tình trạng: hoàn toàn văn (48 chương)
Dịch: Duẩn Duẩn
Review bởi: Mộc
Poster: Bông bé bỏng@PHC

Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/nguyen-tran-an-tinh/

Giá mà “nhân sinh giống như lần đầu gặp gỡ” thì hay biết mấy…
“- Nguyễn tiên sinh, anh có nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau là khi nào không?
– Là năm 1987. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, trước linh đường của A Trần, em đã hát Nanyin suốt đêm…”
Năm 1987, thiếu nữ Trần Ân Tĩnh kết hôn với doanh nhân nổi tiếng đất Hồng Kông – Nguyễn Đông Đình. Kể từ lúc đó, tên của cô là Nguyễn Trần Ân Tĩnh.
Cuộc hôn nhân làm rúng động giới thượng lưu ở Hồng Kông lúc bấy giờ không phải bởi xuất thân bần hàn của con dâu mới nhà họ Nguyễn mà là vì tất cả mọi người trong giới đều biết đến mối tình sâu nặng của thiếu gia Nguyễn Đông Đình với tiểu thư Hà Thu Sương. Mặc dù duyên phận khiến hai người không đến được với nhau, nhưng Nguyễn tiên sinh đã hứa sẽ chăm sóc Hà tiểu thư suốt đời, thế nên ai cũng hiểu, “vợ chồng Nguyễn Thị” chỉ là từ trên danh nghĩa mà thôi.
Năm ấy, bên bờ biển Hạ Môn, dưới cơn mưa lạnh thấu xương, Nguyễn Đông Đình đã nói với Trần Ân Tĩnh rằng: “Hãy lấy tôi. Tôi sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn”. Nghe mới tình tứ làm sao. Nhưng anh còn nói thêm: “Duy chỉ có một điều bất nhất tôi không thể cho em, bởi tôi đã có người mình thương, đó chính là thứ gọi là tình yêu”. Vì vậy, trong suốt 6 năm làm phu nhân nhà họ Nguyễn, cô đã làm tròn trách nhiệm của một người vợ hiền, thông minh hiểu chuyện, không hờn giận, không đòi hỏi. Cô tự dặn mình phải biết đủ, cô luôn nhớ rõ vì sao mình đến đây và khắc ghi mình là ai trong cuộc hôn nhân này.
“Ta trao người chén quỳnh tương ăm ắp, người trả ta bầu lệ nóng đầy vơi”. Tình cảm giữa vợ chồng họ chỉ như thế mà thôi.
Nhưng những biến cố bất ngờ xảy ra ở nhà họ Nguyễn đã khiến tình cảnh của hai người thay đổi. Những hiểu nhầm, xen lẫn với âm mưu thương nghiệp và lòng tin bị lợi dụng đã gây ra bao sóng gió, nhưng cũng vì thế lại khiến hai người họ xích lại gần nhau hơn. Nguyễn Đông Đình dần dần hiểu rõ cô vợ anh đã cưới 6 năm, cũng dần hiểu rõ tình cảm của mình. Thật may là sau bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu hiểu lầm tưởng chừng chẳng thể hàn gắn, họ vẫn có thể quay về bên nhau.
Nguyễn Đông Đình là một nam chính mà mình không thể ghét được. Mặc dù nhiều lúc chỉ muốn “đấm” vào mặt anh Đình bởi vì cái thói ngạo mạn lại hay quên của anh, cũng nhiều lúc muốn anh bị chị Tĩnh “ngược” cho tơi tả, nhưng sau tất cả, mình tin là anh đủ thông minh để nhìn nhận mọi chuyện, kể cả tình cảm của bản thân mình. Ban đầu anh thực sự không yêu Ân Tĩnh, cũng từng vì Hà Thu Sương mà hiểu lầm cô, nhưng trừ tình yêu, anh đã cho cô mọi thứ, kể cả sự tôn trọng cao nhất. Anh đã làm đúng như những gì mình nói lúc cầu hôn.
Nguyễn Đông Đình là một người đàn ông trọng lời hứa. Anh đã hứa chăm sóc Hà Thu Sương suốt đời thì anh sẽ không nuốt lời, nhưng cũng chỉ dừng lại ở chăm sóc mà thôi. Khi nhận ra tình cảm của bản thân với Ân Tĩnh, anh đã tìm mọi cách để níu giữ cô, mong cô quay về. Chỉ là, trước những âm mưu tính toán của kẻ thù, anh đành phải khiến cô chịu thiệt thòi, muốn cô “đợi” thêm chút nữa. Nguyễn Đông Đình xứng đáng bị chị Tĩnh “phũ phàng” vài trận, nhưng mình cũng tin, anh xứng đáng có được hạnh phúc nơi cuối con đường.
Ngoài nội dung truyện, điều mình ấn tượng nhất ở “Nguyễn Trần Ân Tĩnh” là lối viết như thơ như họa của tác giả. Có cảm giác như toàn bộ câu chuyện là một lời tâm tình nhẹ nhàng tràn đầy ý thơ. Truyện gồm 8 khúc lớn, mỗi khúc là một bài thơ như gói trọn nỗi lòng của nữ chính Ân Tĩnh. Cô ấy đã yêu, đã chờ đợi, đã cảm thông, đã hi sinh hết lòng. Cô ấy cũng có lúc mệt mỏi, cũng có lúc muốn buông tay, cũng có khi sai lầm. Truyện đưa mình đi qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, có vui có buồn, như chuyện tình của họ lắm khi trắc trở, nhiều khi lại ngọt ngào hạnh phúc. May thay cuối cùng họ vẫn ở bên nhau.
Nguyễn tiên sinh, anh thực sự nghĩ rằng lần đầu tiên mình gặp nhau vào năm 1987 ư?
Để em kể anh nghe một câu chuyện. Vào năm 1979, khi em mười bốn tuổi, có một chàng trai đã nói chờ khi em lớn, anh ấy sẽ lấy em. Em cứ chờ đợi mãi như vậy, coi lời anh ấy nói là thánh chỉ trong lòng mình. Cuối cùng em cũng đợi được ngày làm vợ anh ấy, chỉ tiếc rằng anh ấy lại hoàn toàn không nhớ gì về em. Kí ức về lần gặp gỡ ấy đối với anh chỉ là ngày mà người anh thương đi lấy chồng. Anh có nhớ chăng một cô gái đã hát Nanyin suốt đêm, vì lời anh hứa sẽ lấy cô ấy mà ôm mộng tưởng suốt bao đêm dài.
“Chờ em lớn lên, tôi sẽ lấy em.
Thật ư?
Thật”.
Vậy mà, em chờ mười bốn năm ròng rã, chỉ chờ được một người vô tâm. Đến khi em muốn buông tay, thì người lại quay đầu lại. Anh xem, cuộc đời dài như thế, liệu em còn đợi thêm được bao lâu?
Thật may là cuối cùng Nguyễn Đông Đình không để Ân Tĩnh phải đợi nữa, thật may là mãi về sau này, tên của cô vẫn là bốn chữ: Nguyễn Trần Ân Tĩnh.